NGƯỜI GIỮ NHỮNG MÙA HOA
Tháng Năm sắp đi qua, trời như chậm lại trên những vòm lá sân trường. Mùa thi cận kề, cũng là khi hoa bằng lăng bắt đầu nở tím, phượng đỏ khắc khoải cả khoảng trời. Sân trường THPT Cửa Lò như được nhuộm một màu nhung nhớ. Tôi đứng bên hành lang tầng hai, nhìn từng cánh hoa rơi nhẹ xuống mái tóc lũ học trò lớp 12, thấy lòng mình dâng lên một cảm xúc thật khó gọi tên.
Mỗi mùa hoa là một thế hệ học sinh đi qua. Có những gương mặt quen thuộc, có những ánh mắt nhìn tôi lặng thinh rồi mỉm cười. Các em lớn lên mỗi ngày, nhưng tôi chỉ nhận ra khi mùa hoa tới – khi một lời chào trở nên chững chạc hơn, khi một câu hỏi ngây ngô đã hóa thành sự sâu sắc, chín chắn, hiểu đời.
Có em học trò lặng lẽ gấp hộ tôi chồng bài thi thử rồi rụt rè đến gần bàn giáo viên nói nhỏ nhẹ: "Cô giữ sức, em thấy tay cô dạo này đau…" Chỉ một câu nói thôi, mà tôi thấy tim mình ấm hẳn. Hạnh phúc, hóa ra, đến từ những quan tâm vụn vặt, những ánh mắt biết nhìn và trái tim biết cảm.
Thế nhưng không phải ngày nào cũng tràn đầy ánh sáng. Có hôm bước vào lớp, tôi thấy lác đác những bàn trống. Một vài em báo nghỉ vì mệt, vài em không lý do. Những chiếc ghế trống như chạm vào một nỗi hụt hẫng khó gọi thành lời. Tôi biết ở cái tuổi mười bảy, các em dễ xao nhãng, dễ bị cuốn theo những thứ mới mẻ, dễ quên đi những giờ học đang ít dần đi. Nhưng tôi – người đứng lớp – lại không thể dửng dưng. Mỗi chỗ trống trên bàn là một phần trách nhiệm chưa trọn. Mỗi buổi học thiếu bóng dáng một học trò là một nhịp vấp trong cuộc chạy tiếp sức đến tương lai. Tôi vẫn giảng, vẫn viết lên bảng từng dòng như mọi khi – nhưng trong lòng thì trĩu nặng…

Tôi không trách các em, chỉ thương. Thương cho sự hồn nhiên đôi khi khiến các em chưa thấy hết được độ dốc của con đường phía trước. Thương cho những bước chân đang bước tới cánh cửa trưởng thành, mà hành trang vẫn còn chưa đủ vững. Tôi lo. Lo các em chưa đủ giờ bay, chưa đủ lông cánh để chống chọi với những cơn gió đầu đời. Bao nhiêu người thầy người cô như tôi – không thể dạy các em tất cả mọi điều – chỉ có thể lặng lẽ nâng từng cánh tay, dọn từng viên sỏi trên đường, và cầu mong các em đi được xa hơn chính mình.
Và rồi, một buổi chiều mưa, khi lớp học đã vắng, có một em học trò quay lại, lặng lẽ ngồi ở bàn cuối, mở vở ra. “Cô ơi, em xin lỗi vì nghỉ nhiều… nhưng em muốn thi đậu đại học năm nay. Cô giúp em được không?” Tôi gật đầu. Chúng tôi bắt đầu học. Câu chữ chậm rãi, ánh hoàng hôn nghiêng trên bàn. Ngoài sân, hoa bằng lăng rơi. Và tôi thấy lại trong mắt em ánh sáng lấp lánh mà tôi từng thấy khi mới vào lớp mười.
Khi ấy, tôi hiểu: mình không chỉ dạy kiến thức. Tôi đang gieo niềm tin, đang học cách kiên nhẫn, cách yêu thương bằng sự giản dị nhất. Có thể mai này, các em sẽ quên mất tôi từng dạy điều gì. Nhưng tôi mong các em sẽ nhớ, đã từng có một mùa hoa tím như thế, một góc lớp nhỏ như thế, …
Tôi vẫn ở lại, bên mái trường này, cùng bảng phấn, cùng sân trường với những mùa hoa bằng lăng, mùa hoa phượng vĩ. Và tôi vẫn tin, những điều giản dị – một ánh mắt, một buổi học muộn, một câu hỏi nhỏ – chính là thứ khiến nghề giáo trở nên lớn lao và bền vững nhất trong tim học trò.
(Tác giả bài viết: Hà Vinh Tâm, Trường THPT Cửa Lò, Nghệ An
)