Website Trường THPT Cửa Lò

https://thptcualo.edu.vn


CHÙM NẮNG CUỐI XUÂN TRONG SÂN TRƯỜNG

CHÙM NẮNG CUỐI XUÂN TRONG SÂN TRƯỜNG
Cuối tháng ba, sân trường đắm mình trong sắc nắng dịu dàng như tấm lụa vàng mỏng manh vắt ngang bầu trời. Chùm nắng cuối xuân không gay gắt như hạ, không rụt rè như đông, mà mang vẻ tinh nghịch của một cậu học trò cuối cấp, vừa háo hức trước những ngày sắp tới, vừa bâng khuâng trước những điều sắp rời xa.
Trên những tán cây, hoa sưa bung nở trắng trời, rắc những cánh nhỏ xuống sân trường như những trang giấy học trò còn dang dở. Mùi hương bưởi thoảng nhẹ từ góc vườn, quấn quýt theo từng cơn gió, rồi vương lại trên vạt áo dài của cô giáo, trên mái tóc buộc vội của những cô nữ sinh vừa tan học. Đâu đó, những chùm hoa xoài trĩu cành, lấp lánh trong nắng sớm, tỏa ra thứ hương thơm ngọt ngào và thân thuộc, như một dấu hiệu lặng lẽ của mùa chuyển mình.
Tôi vẫn thường gọi nắng tháng Ba là thứ nắng “vị tha” nhất trong năm. Nếu nắng mùa hạ là cậu bé ngỗ nghịch, lúc nào cũng bừng bừng sức sống, cháy bỏng đến mức có lúc khiến người ta phải nép vào bóng râm để tránh đi cái gay gắt của nó, thì nắng cuối xuân lại chỉ lặng lẽ rải mình lên những tán bàng non, vờn quanh những cánh hoa sưa đang tung bay trong gió. Nắng mùa hạ như cậu học trò luôn muốn khẳng định mình bằng cách ồn ào nhất, trong khi nắng cuối xuân chỉ như một đứa trẻ hiền lành, cẩn thận đặt từng vệt sáng lên sân trường, nhắc nhở người ta về sự dịu dàng của thời gian trước khi hè sang.
Sân trường tháng Ba không chỉ có hoa, có nắng, mà còn rộn ràng với những âm thanh rực rỡ của tuổi trẻ. Ngày 8/3 đến, những cậu học trò ngượng ngùng cầm trên tay bó hoa cúc họa mi nhỏ xinh, gãi đầu cười khi trao tặng cô giáo hay các bạn nữ trong lớp. Những tà áo dài thướt tha khẽ bay trong gió xuân, hòa vào sắc trắng của hoa sưa, tạo nên một bức tranh đẹp đến nao lòng.
Rồi ngày 26/3 lại đến, sân trường tưng bừng hơn với những cuộc thi cắm trại, kéo co, nhảy dây… Những tiếng cười giòn tan vang lên dưới những tán bàng xanh, những chùm nắng lấp lánh nhảy nhót trên vai áo đồng phục, trên trán lấm tấm mồ hôi của những cô cậu học trò đang cháy hết mình với tuổi trẻ. Sự kiện nối tiếp sự kiện, những bức ảnh kỷ niệm được chụp vội, những nụ cười tỏa nắng, tất cả sẽ hóa thành những ký ức không bao giờ phai nhạt.
Nhưng nắng cuối xuân là một thứ gì đó rất đặc biệt. Nó mang trong mình sự chuyển giao giữa cũ và mới, giữa những gì sắp đi qua và những gì sắp bắt đầu. Đó là thứ ánh sáng chông chênh nhất, khiến lòng người vừa hân hoan vừa luyến tiếc. Tôi thấy nắng nhảy nhót trên từng trang vở, chạm vào những dòng chữ nghiêng nghiêng của học trò, rồi lại chạy trốn ra ngoài sân, đuổi theo những cánh hoa sưa đang chầm chậm rơi.
Người ta vẫn thường nói, nghề giáo là nghề đưa đò, nhưng đôi khi tôi lại nghĩ, làm một người thầy cũng giống như làm một tia nắng cuối xuân. Không quá rực rỡ, không quá chói chang, nhưng đủ để sưởi ấm, đủ để đánh thức những mầm non đang e ấp. Tôi không thể giữ mãi học trò bên mình, cũng như nắng không thể ở mãi với mùa xuân. Sẽ có một ngày, những bước chân nhỏ bé ấy rời khỏi sân trường, như những cánh hoa sưa bị gió cuốn đi, như nắng cuối xuân nhường chỗ cho những ngày hè chói lọi.
Nhưng có hề gì đâu? Khi những cậu học trò bé nhỏ ấy trưởng thành, khi các em bước ra thế giới rộng lớn, thì đâu đó trong ký ức, vẫn còn vương lại chút nắng dịu dàng của những ngày tháng Ba nơi sân trường. Cũng giống như tôi, dù năm tháng có trôi, vẫn luôn nhớ về những ngày còn đứng trên bục giảng, nhìn nắng cuối xuân nhảy nhót trong lớp học, lặng lẽ mỉm cười vì đã từng là một phần trong hành trình của những đứa trẻ ấy.
Tôi khẽ nghiêng tay, để chùm nắng cuối xuân trượt qua kẽ tay mình. Một mùa nữa sắp qua, nhưng những gì còn đọng lại, vẫn sẽ mãi sáng trong…
z6507426994008 fa7ca09eebed27798320b04c77ed9824
 
z6507427019152 71536a5bee94648790dec114c7e487fb
 
z6507427022125 244fd83112d74bc721dbac74ae39b9be
 

Tác giả bài viết: Cô Hà Thị Vinh Tâm GV Trường THPT Cửa Lò

Nguồn tin: Trường THPT Cửa Lò

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây